Nghe vậy, Trần Tầm ngẩn người.
Hắn vô thức sờ lên khóe mũi mình, một ít vệt nước lạ dính trên đầu ngón tay.
Trần Tầm thất thần chốc lát, đôi mắt bỗng trở nên vô hồn.
Đại Hắc Ngưu tuy ngoài mặt tỏ ra không hề để tâm, nhưng khóe mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Trần Tầm, ngay cả hơi thở cũng nín lại.




